Đặng Tiến TA TRẢ NỢ CHO TA... [Ghi lại sau khi đọc một cuốn tự truyện đẹp] Cuốn sách đưa ta về tuổi thơ Đẹp và buồn Bâng khuâng không phải miền cổ tích Những dịu dàng ấm áp Ta thủa xưa Sáng trong Đôi khi thảng thốt buồn trầm lặng Ban mai Những chùm nắng Vần vũ những cơn giông Cha mẹ xa nhà Ông bà nghiêm trang ít nói Ta một mình cùng cỏ cây trong vườn trò chuyện Chuồn chuồn kim mơ hồ cánh mỏng Chuồn chuồn ngô láo liêng đôi mắt Tinh nghịch cánh chuồn ớt bay ngược nắng Ta ngẩn ngơ tiếc nhìn theo Tuổi thơ yên tĩnh Tuổi thơ trong veo Xóm làng chìm trong bóng hoàng hôn thưa thớt khói Những đứa trẻ bằng tuổi ta thủa ấy ngẩn ngơ buồn... Năm ấy làng vào mùa đói Ngằn ngặt gió lạnh lùa Cỏ cây cũng lụi tàn Những con chó gày giơ xương im tiếng nằm thu mình trên
đống tro nguội lạnh Người giúp việc về quê nghe nói đã chết rồi Chiều xuân mùa giáp hạt Ông nội ta một mình chén nước suông Miền ấu thơ Xa lơ xa lắc Cứ theo ta Và chợt lóe lên Ta một mình cố giấu đi nước mắt Bơ vơ nơi góc biển chân trời Trùng điệp bủa vây Người - xa - lạ Thời thế đổi thay Miền cổ tích trong ta Cái kết buồn đượm màu cổ lục Trải lòng trang giấy Ta trả nợ cho ta. Đặng Tiến (Thái Nguyên) Nguyễn Thụy Đan de
profundis tôi
thường ngồi nhẵn. chờ cơn hấp hối của
những đêm tàn. hun hút vầng đông trong
đầu. bằn bặt ý-niệm ngày giờ chuyện
phù-thế. cùng một màu xa băng. phải
chăng vì tháng sáu. lửa thịnh-hạ ráo
hoảnh tương-tư. nỗi nhớ thu mình vào mộng-mị.
chết lụi theo cuộc lời đã
thôi đau đáu. những đêm không sao. chiêm
bao cũng đuối sức. như trầm-tưởng nẻo
khuya khoắt. tôi tồn-tại theo đêm bằng
nghĩa phủ-định. tuyệt dạng trưa ngày nóng ẩm.
thịt da nên một cùng bóng cô-liêu. khi
chiều bi-kịch đã khuây. quái-trạng trăm
năm chỉ còn ẩn-dụ của đêm ta kể
đời ta. như bói hoàng-hôn những
chiều hạ-chí mịt mùng giông khô. đừng
phô-trần nữa. cơn điên ký-vãng tất-cánh
còn nguyên phép mầu của đêm đã tới
hồi viên-mãn. ta cùng nhau liệm
xác từng hoài-bão chết trơ xương. tôi
thường ngồi nhẵn. chờ điềm chạng vạng soi
sáng mặt đất lặng câm. lạnh tanh những
quãng hư-không. tôi nhủ cùng tôi bằng
trầm-mặc của tro. và lãng quên của gió ban mai. Nguyễn
Thụy Đan kc Nguyễn Có khi có khi mơ là triết gia tìm căn nguyên đời người,
vũ trụ mặt trời mặt trăng sao mai
sao hoả có khi mơ làm trẻ nhỏ con bọ dừa ngủ trên cỏ mong
manh có khi nặng trĩu nỗi niềm ngồi yên chờ tia nắng đầu
ngày ló dạng có khi cười trong giấc ngủ cũng với nụ cười chờ mưa
sáng đổ tay còn một mảng của giấc
mơ có khi biết ơn ngày tháng
qua vết bầm tan, trước đây tím
ngắt bài học chua lè, bắt đầu
thấy ngọt có khi rủa sả thời gian và những điêu tàn bước trộm
trong đêm có khi lục ký ức, đường
tình những bước ngắn dài, tay
trong tay chặt có khi vuốt từng nếp một cây dù tội nghiệp của buổi
chiều hiu hắt sầu đông đặc và tuyết lã
chã rơi có khi chẳng nghĩ ngợi gì nhớ mùi thuốc lá đã bắt anh
kiêng bỏ tàn lửa dập trong hối hả nhớ cách đo kỳ quặc của
tình yêu kc Nguyễn
Hoàng Xuân Sơn b ụ i
p h ố
“. . .gió ơi gió ơi bay lên
để bụi đường cay lòng mắt . . .”
Trịnh Công Sơn phủi trăng trên áo bụi [đường]trên vai
bụi phố cúng dường hanh hao về ghé vội thăm trúc đào mà lan khóc huệ ngất vào biển dâu con thuyền
táng mạng
đêm thâu bao nhiêu hờn tủi qua cầu bấy nhiêu con mắt trưa dáng nhìn chiều đường giong ô lý cũng phiêu lạc rồi sắc huyền rịn
ứa mai côi buồn chi lặng rẽ khúc đời tai ương rừng xưa đã khép* lại vườn như lai còn một cây ương giống tàn h o à n g x u â n s ơ n 12 Avril 2001 *tựa ca khúc, Trịnh Công Sơn