Sunday, December 24, 2017

290. Truyện ngắn TRẦN HOÀI THƯ Đêm vô cùng

Ảnh: Google image

Bốn chàng thanh niên: áo ấm kéo cao tận cổ, co ro run rẩy bước theo con dốc xuống bờ hồ. Trời của đêm Giáng Sinh đầy sao và trong suốt như đáy cốc thủy tinh màu sẩm tối. Gió nghe lộng trên đồi, rồi lướt xuống lũng, rì rào trên những đọt thông cao. Gió thật lạnh. Cả bọn co rúm trước những cơn gió tê buốt. Tuy nhiên họ vẫn chạy theo con dốc, những bước chân ngờ nghệch làm sao. Tiếng cười nói vang lên làm cõi đêm bỗng dưng bừng vỡ trong giây lát, rồi trở lại cùng sự im lặng cố hữu.

Trong khi đó, thành phố như mở rộng cánh cửa từ lâu bị khép kín. Ngày trước dễ chừng vào lúc màn đêm vừa buông xuống là các con đường đã trở nên vắng im và các nhà hai bên đường đã khép chặt cửa, chỉ còn lại là vài ánh đèn mờ nhạt từ trong một vài quán cà phê hay vài bóng người thích lang thang trước những cơn gió cắt da cắt thịt. Nhưng đêm nay lại khác. Rõ ràng, hầu như mọi người đều tuôn đổ ra đường, với quần áo mới, nụ cười tươi, gương mặt rạng ngời dưới những ánh đèn rực rỡ được thắp lên để chào mừng đêm Giáng Sinh. Thành phố chẳng khác một ngày hội. Máng cỏ, đèn hoa, những cây Noël rực rỡ màu sắc, và đồ chơi. Những cửa hàng đông nghẹt người. Quán cà phê đã thay băng nhạc thường lệ để chơi băng nhạc Giáng Sinh. Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời. Tiếng hát đã hòa cùng niềm vui của một thành phố được xem là quý phái đài các. Chính niềm vui mừng rộng lớn ấy đã khiến bốn chàng thanh niên kia phải tức tốc mang áo ấm giã từ khu nội trú. Tuổi trẻ đã làm họ quên cả rét lạnh, quên cả nỗi xa nhà, để mà lang thang xuống phố. Càng lúc họ càng hòa nhập vào đám đông, đang cùng nhau đổ xuống con đường dẫn về ngôi nhà thờ chính của thành phố.

Một giọng nói cất lên:
– Đứa nào còn thuốc lá không?

Một đứa nói có rồi trao bao thuốc cho bạn. Một que diêm được thắp lên. Hai thằng áp mặt vào ánh lửa xanh. Một thằng bỗng nhiên cất tiếng hát: – Đưa em xuống phố đêm nay. Giọng khác nhái theo: – Em đòi cà rá hai li… Lời pha trò đã làm cả bọn cười rộn rã.

Bỗng nhiên trong bóng đêm trỗi lên tiếng nói của một người con gái nào:
– Coi kìa, mấy ông con trai, có điều gì vui mà cười quá thế?

Tiếp theo là những tiếng cười khúc khích. Phía thanh niên, một chàng đáp lại:
– Bọn tui cười thì mặc bọn tui. Can chi mô mà mấy o lại thắc mắc?

Giọng Huế pha khôi hài của hắn làm cả bọn con gái một phen cười rũ rượi:
– Nhưng mà tiếng cười của mấy ông có vẻ chi là lạ.

Một thằng đáp lễ, nhưng một thằng khác đã chặn ngang kịp thời:
– Đừng sa vào bẫy. Mầy có biết “có vẻ chi là lạ” là gì không?
– Không!
– Là giống đười ươi. Các nàng muốn ví bọn mình là giống đười ươi đấy.

Cả bọn vào con đường đầy ánh điện nhiều nến. Bọn con gái bốn đứa. Một thằng la lên. Ngược lại, theo các nàng mau lên. Một đứa khác giục. Rồi ba thằng vội vã đuổi theo tiếng cười khúc khích. Chỉ có một chàng thì bước theo chậm rãi, chẳng buồn hòa nhập vào nỗi phấn khích chung của cả bọn. Hình như đó là bản tính của chàng. Nếu người ta nhìn kỹ, người ta sẽ nhận ra sự côi cút của chàng. Lưng chàng khẽ khom xuống, mái tóc bay tự do trước những cơn gió mạnh thổi đến từ bên kia bờ hồ.

Lúc bọn con trai vượt qua, rồi chậm lại để trò chuyện với bọn con gái, thì một cô bé đã tách rời và đi chậm lại. Thế là không hẹn mà gặp người sinh viên đã tiến sát cạnh cô gái, dễ chừng họ đi song song với nhau. Tuy vậy, họ đã không thốt lên một lời nào. Trong khi đó sương đã phủ dày đặc, ánh đèn đường chỉ là một vệt mỏng, cho đến những vì sao cũng trở nên nhòa nhạt và trên đồi, bóng những hàng thông đã mờ khuất trong sương mù.

Sương mỗi lúc một phủ đầy, khiến hai kẻ đi sau không còn nhận ra cả bọn trai gái đi đằng trước nữa. Và để phá tan bầu không khí im lặng lê thê ấy, chàng trai hỏi trước:
– Sao cô bé không chịu gia nhập cuộc vui của bạn?
– Còn anh?
Chàng nhún vai:
– Tại tôi không thích.
– Em cũng vậy,
Chợt người con gái hỏi:
– Gần đến giờ Chúa ra đời chưa anh nhỉ?
– Tôi không có đồng hồ, cô bé . Nhưng có lẽ gần đến rồi. Người ta càng lúc càng đổ về nhà thờ…
– Vâng. Em thấy.

Đêm càng lúc càng dày, Và bầu trời càng lúc càng thấp, Tiếng gió hú lồng lộng suốt con đường. Vô tình hai người đi sát vào nhau. Họ không còn để ý đến đám đông, đến đám bạn. Riêng người con gái, nàng đã quên nàng là giọng hát chính của buổi lễ nửa đêm. Hình như có một mối giao cảm kỳ diệu nào đã kết hợp hai tâm hồn người nam nữ để họ cùng nhau bước đi bên nhau, cho dù bước chân người nữ vẫn còn luống cuống ngượng ngùng và miệng lưỡi của người nam như câm cứng. Họ đã cảm nhận thế nào là ái tình. Họ cảm ơn một Đêm huyền nhiệm. Chúa đã ra đời để ban phát tình yêu thương cho nhân loại. Chúa muốn quả đất này sinh sôi nẩy nở và từng đôi, từng đôi tìm đến với nhau, không hẹn hò, không báo trước.

Có phải vậy không? Chắc giờ này, vị linh mục đang phải khốn khổ vì ban hợp ca lại thiếu một giọng ca chánh. Chỉ có đồi thông, chỉ có ánh trăng lai láng, chỉ có thời gian như dừng lại ngàn năm mới thấy được hai người. Ánh trăng trong sương mù loang loáng một mầu tái xanh hơn, và từ phía dưới đồi chuông vẫn tiếp tục ngân lên, cùng với tiếng gọi tìm ơi ới của lũ bạn. Đêm đã khiến họ tìm được tình yêu đích thực. Họ giấu người sau một lùm bụi. Rồi tiếng gọi trở nên loãng dần. Trong khi đó, những hàng thông tiếp tục reo lên một điệu nhạc của trời đất vô lượng.

Rồi một động lực nào đó, khiến đôi mắt nàng nhìn lên bầu trời và bật lên lời hát: Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, Chúa sinh ra đời, nằm trong hang đá nơi máng lừa… Chàng nghe nàng hát mà mắt nhắm lại, lòng bật rưng rưng. Tiếng hát vút cao, như chạm vào lớp mây mù, như cuống quít trên những ngọn thông già, như hòa nhập vào một vầng trăng huyền hoặc hư ảo, như ngày xưa thiên thần tụ hội trong bầu trời Bết-lê-hem để cùng nhau nhã lời ngợi dâng… Nàng hát, và chưa bao giờ nàng lại hát xuất thần đến như vậy.

Bởi vì, nàng hiểu rằng, đêm nay, nàng đã bắt gặp được niềm ân sủng của Thượng Đế không phải từ trong giáo đường tôn nghiêm mà tràn đầy trong cõi vũ trụ vô cùng.

Trần Hoài Thư