Tuesday, December 26, 2017

294. Thơ ĐẶNG TẤN TỚI

Ảnh: Google image


TÌNH CÁT BỤI

Một ít tơ xanh rụng tóc hồ
Nơi đâu là nghĩa trắng hư vô
Bao nhiêu gương thắm đằm gương nước
Soi đến không cùng đất bạc thô

Mỗi ngày tôi vẫn đến bên chân
Thả chẳng xa và nắm chẳng gần
Đôi mảnh thơ hồng hương đắm đuối
Ơi tình cát bụi mãi còn ngân


MẦU XỨ SỞ

Tôi còn lại bên bờ non biển thẳm
Đợi bao lần xa mất giữa trăm năm
Sầu hoang loạn xứ sở nào bước gặp
Mạch thơ mầu cổ lục mắt đăm đăm

Người từ buổi lên đường mang lửa đốt
Gió sương mùa thao thức màu long lanh
Sông reo sóng trường sa hồn phiêu hốt
Dội diêu tàn biền biệt xuống xuân xanh

Tôi nay đứng trên đường thương thế kỷ
Ngả mười lăm mười bảy đã qua nhanh
Lời mời gọi vô cùng cơn lâm lụy
Ánh hoa đời ngời rạng suối tình anh


CÁT BỤI THƠ

Đây xương máu còn xanh sông núi
Nọ linh hồn vẫn suối tình mơ
Bao nhiêu bước mất, chân chờ
Gặp hoải trong cát bụi thơ tuôn trào


TRƯỚC ĐÈN KHUYA

Việc vặt trong ngày vừa tạm yên
Khuya chong đèn nhỏ sáng trời riêng
Còn nuôi một điểm hồng trang trắng
Bút mực về xa, nồng lửa thiêng


NGÀY SAU

Đi vào mây nước thẳm
Còn hạt cát vu vơ
Ngày sau ai nắm được
Cảm thật đến ban sơ


GỞI NGƯỜI XƯA
ĐÃ ĐỂ LẠI CHO NGƯỜI SAU

Tài tử duyên còn gặp
Thất thanh cười khóc nhau
Trăng tình chung chảy máu
Hừng hực lửa thơ mầu


HOA VASSIKA

Hoa rơi từng cánh úa
Phấn lụa mặc lòng mơ
Hương tình đâu bén nữa
Trăng sáng vườn ban sơ


CÁNH BIẾC

Đàn hạc xuân về biếc
Trời vui theo cánh lưa
Ngàn cao không dấu vết
Hồn đẹp thoảng xa đưa


SUKHAVAGGA  DHAMMPADA

Đất trải lòng chân thật
Thân trần lượng nước qua
Đâu hận thù còn mất
Vô thình rêu thắm hoa


TÂM KHÚC

Nếu không,  lòng chẳng đợi
Như có, hồn đâu đau
Trời xanh ngát mãi sau
Trăng sao còn chín tới


CÒN NHAU

Chút lòng trong cát bụi
Sáng ngoài hương cỏ cây
Đêm trăng tơ mềm núi
Ta còn nhau ngắm mây


NGŨ TUYỆT

Ngàn thu trang cỏ vắng
Nở hoa sương một đêm
Một thoáng hương dịu mềm
Long lanh lòng bất tuyệt


QUÊ NHÀ

Đất cũ ta lại về
Đứng đo nơi chẳng động
Sao còn xót lệ khuya
Nhớ nhau một trời trống.


TRẦN GIAN ĐANG THỞ

Thời gian tràn mãi mãi
Trước sau chưa một giây
Không thấy và không đấy
Trần gian đang thở say.


CUỘC CHƠI

Im lặng lòng trăng khơi
Sáng tươi trí mặt trời
Chưa bao giờ ngừng tới
Sao nguồi bỏ cuộc chơi?


SỐNG LÒNG

Hồ xanh về một tối
Người hái đá sương sao
Sóng vòng tay bối rối
Tình động thấu chiêm bao


TÌNH MÃI MỚI

Sớm nay hoa vẫn nở
Trên đường hương lãng du
Em ơi, tình bỡ ngỡ
Chưa từng xuân với thu


NÚI MÙA XUÂN

Đỉnh non xuân thấm lạnh
Lưng chừng sông khói sương
Lòng hư không trống lặng
Đậm nhạt quán triều dương


CHỢT CẢM

Bao nổi nhọc nhằn lắng chút thơ
Thểm rêu, sương đọng ánh trăng mơ
Tình em thầm lặng xanh màu lá
Soi biếc đời nhau thoáng sững sờ

Đặng Tấn Tới
(1943-2017)