NGHE TRỜI ĐỔI GIÓ
Nghe trời đổi gió nhớ quanh quanh
( Vũ Anh Khanh )
Và những buổi chiều cuối năm
tôi đi dưới bầu trời xám
gió lạnh phải mặc thêm áo
lấy ra chiếc áo coat cũ năm ngoái
cứ thích mặc nó, không biết vì sao
khi con gái hỏi thiếu gì áo mới
sao ba cứ mặc hoài chiếc áo đó
như thể để nhớ lại một thời gian khó
ở Lạc Lâm chỉ với chiếc áo kaki nhà
binh
bốn túi cũ trong có lót lớp nỉ carreau
rất ấm mua ngoài chợ áo quần cũ Đà Lạt
như Sơn mua chiếc mũ màu xanh vert
Sơn rất thích đội hoài đội mãi
tôi có vẽ cái chân dung bạn với chiếc
mũ ấy
mà không xong, đành ghi portrait
inachevé
ghi dấu kỷ niệm một thời thật đẹp
đôi khi chỉ ước mơ có cục xà bông thơm
để tắm, và tôi đã nhịn bữa ăn để mua
cục xà bông thơm, cùng ra tắm nước nóng
ở chỗ gần bến xe, chỗ cà phê Tùng đi
lên…
những chiều cuối năm tôi đi dưới trời
sương giăng
không tìm thấy ánh sao như trên núi đồi
Dran
có khi ghé qua
Suối Thông
ngồi trước bậc
thềm ngôi nhà thờ rất nhỏ
cây thánh giá thấp
vòm cửa tối đen
nhân danh Cha và
Con và Thánh Thần
Amen, câu quỳ đọc
kinh trước giờ cơm
thời tuổi dại học
trường Bà Sơ ở Hớn Quản
Thủ Dầu Một. rừng cao su ơi tôi sẽ về
thăm…
những chiều cuối năm cứ nhớ gì đâu xa
xăm
tôi vẽ một vệt màu đỏ tươi trên nóc nhà
thờ
như nghe chừng chuông gọi hồn ai
nhớ đã đọc Pour qui sonne le glas của
Hemingway
nhớ đã đọc rất nhiều bài thơ của Trần
Hoài Thư
ghi lại một thời chinh chiến cũ …
Virginia, 16.10.2013
Đọc tiếp...
CHIỀU CUỐI NĂM NGỒI VỚI NGUYỄN MẠNH HÙNG, NHƯ HẠNH
TRONG GÓC QUÁN LA TASCA, NHỚ BẠN
Vui loé lên với
những chấm đèn leo heo phía trước,
với những luồng
đèn đi ngược xô lòa…
( Tô Thuỳ Yên -
Đường trường đêm )
Khi ở một tiêm ăn
Tây ban Nha với mấy mẫu bánh mì
chấm dầu olive mấy
miếng fromage thơm mùi đặc biệt
mấy ly rượu
sangria pha, gặp nhau cuối năm, nhớ bạn bè
phone thăm Nguyễn
Xuân Hoàng ở San Jose nói chuyện lâu
gặp lúc Hoàng
khoẻ, Hoàng nói khi khỏe khi mệt, nghe giọng
Hoàng rõ, Nguyễn
Mạnh Hùng nói thấy lòng vui, đòi mua vé
máy bay cho Hoàng
lên chơi, Hoàng nói muốn lên đi Starbucks lắm …
phone thăm Trần Hoài Thư và chị
Yến ở New Jersey
gặp chị Yến bắt
phone nói giọng trong, rất mừng nghe chị nói
chị ở nhà với Trần
Hoài Thư chứ không vô nursing home nữa
chị tự quyết định,
sau đó chị đưa phone cho Trần Hòai Thư
Trần Hoài Thư nói
chịu đựng đã quen thôi sống chết bên nhau
mừng là tìm được
có người nấu ăn đem tới, thức ăn Việt Nam
ở đó hiếm, Thư nói
vẫn luôn luôn cố tạo niềm vui cho chị …
tôi nói cứ in ấn
lai rai, đưa chị đọc bài này bài khác, nhờ chị
dán con tem trên
bì thư, nhiều khi chị thấy đó là hạnh phúc .
Lữ Quỳnh phone từ
San Jose, nói huyết áp cứ 150, thây kệ.
đang ngồi ăn miếng
cua, bún chả với Nguyễn Xuân Hoàng ở quán Minh
lại đưa phone cho
Hoàng nói, Hoàng nói đang edit lại cuốn Sổ Tay để in …
( như vậy là chiều
nay nói chuyện với Người Đi Trên Mây hai lần )
phone thăm Nguyễn
Quang Chơn qua ăn Noël, Tết Tây với con
Chơn đang ngồi
trên xe đò Hoàng về Santa Ana rồi đi Texas thăm bạn
mới đi với Chơn
suốt những ngày Đàlạt mới hơn hai tuần trước
về thăm Sơn Núi ở
Đại Lào, ghé về Lạc Lâm, Đơn Dương
đêm trên đèo Dran
hoang vu gió lạnh, chiều nay Chơn đang qua
ngọn đèo thấp từ
Bắc Cali. về Nam Cali. có nhìn đàn bò bên đồi …
chiều cuối năm ba
người bạn nơi này nhớ những người bạn khác
trên xa lộ về
những ánh đèn xe chóa sáng nhớ câu thơ Tô Thuỳ Yên :
Nuớc Mỹ này quá
rộng và quá buồn …
Virginia, 27.12.2013
BƯỚC CHÂN VỀ CUỐI NĂM
gởi Trần Vấn Lệ
Tôi mãi mãi đang bước đi trên những bờ
này,
Giữa cát và bọt sóng.
( Kahlil Gibran )
Tôi thì mãi mãi đi trong cánh rừng
giữa lá khô và rêu xanh
chiều nay có chút mặt trời lên
cầm theo Kahlil Gibran ngọn lửa
vĩnh cửu
của Barbara Young, Đỗ Tư Nghĩa dịch
qua Starbucks ngồi đọc lại
như cứ đọc lại hoài Khúc Hát
Dâng Đời [1]
của Tagore. Chính lệ đất đã giữ
nụ cười nàng tươi thắm
Lệ đất nghe hay như Trần Vấn Lệ
muôn trùng là thơ muôn trùng là nỗi nhớ
cám ơn anh nhắc núi Đôi, tôi cũng từng
đã đọc :
Lối ta đi giữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
Em vẫn đùa anh: sao khéo thế
Núi chồng núi vợ đứng song đôi …[2]
ở Đàlạt có núi gì anh Lệ, trông xa như
đôi vú xuân thì
tháng tôi về đúng mùa quỳ vàng dại,
trời hết mưa.
nhìn núi thắm hơn, và rừng thông xanh
vi vút bên đèo
cố tìm lại, lối đi mòn đã mất, lối tắt
về qua xóm Hai Bà Trưng.
chiều cuối năm chút mặt trời lặn mất
bước chân về nghe mấy nhịp tàn phai …
Virginia, 28.12.2013
ĐÊM CUỐI NĂM. IM
Thời khắc lặng dần
ôi. đêm cuối năm
đêm cũng lặng dần
trời sâu. thẳm
và tiếng đàn violoncelle
ru hồn tôi
khúc nhạc đêm. xanh
khúc nhạc nhớ thơ
Joseph Huỳnh Văn
sầu khúc chiều tà
ngân vang hồn đá
cổ
ngân vang tiếng hú
ôi. cánh rừng
dương xỉ
nhớ không Sơn
chìm xa. Dran.
đêm cuối năm
ngồi. xoa hai bàn
tay
cho ấm. gõ mấy
hàng này
cho có tiếng động …
Virginia, 29.12.2013
TRƯA CUỐI NĂM, MỞ HE HÉ CỬA
CHO CÓ ÍT KHÔNG KHÍ LÙA VÀO
RA ĐỨNG NGÓNG TRỜI NGÓNG ĐẤT
Ngày cuối. năm
tàn. ra đứng ngóng
trưa im. rừng
quạnh. gió không về
chim chao nghiêng
mình. thương bóng lẻ
trời ui ui. không
nắng nổi. mùa đông
mùa đông. giá băng
tràn mọi nẻo
đôi khi như con
sói đồng hoang [1]dăm trang sách cũ. cùng im bặt
nói chi nghe tiếng
đại hồ cầm
đại hồ cầm. đại hồ
cầm. ám bụi
hạt bụi có khi nào
như lệ rơi …
Virginia, 30.12.2013
[1] trưa nằm đọc
lại Sói Đồng Hoang
của Hermann Hesse,
Chơn Hạnh – Phùng Thăng dịch
Ca Dao xuất bản
1969
BÀI TẶNG LỮ QUỲNH KHI BÓC TỜ LỊCH CUỐI
nhớ Trịnh Công Sơn
Không còn nghe tiếng
tàu hụ
ngoài Bến Cảng Sàigòn
đêm cuối năm nữa
Lữ Quỳnh phone từ San
José
nhắc lại. ôi những
đêm xưa. cuối năm
chúng ta thường cùng
bên nhau
dưới tàn hoa giấy
già. sân sỏi trắng.
rồi kéo nhau ra
Givral ngồi
nhìn chiều cuối năm
dưới phố
những mái nhà ngói
đỏ. bầy chim én bay…
làm sao không nhớ Sơn
phải không Quỳnh
Sơn trễ gọng kiếng
xuống. mồi thêm điếu thuốc
kìa ai ngang qua bên
ngoài cửa kính
kìa ai như từ
khi em là nguyệt
người thiếu nữ ấy chỉ
thích một màu xanh vert
cả cái valise chiều
cuối năm ở xa về thăm Sơn
chúng ta đã có bên
nhau những chiều cuối năm
Sàigòn, những chiếc
tàu đậu ngoài Bến Cảng
cùng hụ một hồi dài
nghe nôn nao làm sao…
và tiếng hụ như đã
đẩy xa chúng ta. tứ tán
chúng ta vừa về ghé
thắp cây hương nơi mộ Sơn
chúng ta vừa cùng
ngồi ở cà phê Tùng – Đàlạt
nhắc lại chỗ Sơn hay
ngồi. Phạm Công Thiện hay ngồi
nhớ lại cả một thời
lang bạt. có nhau. và
làm sao quên những
cơn mưa tháng Chạp buồn ở Huế…
tháng Chạp bao giờ
cũng thế. cứ như là lãng đãng
như Quỳnh nói. như
Quỳnh vừa phone thăm cuối năm
nhắc lại tiếng tàu hụ
ngoài Bến Cảng.
tôi ngồi im sững…
tiếng phong linh từ lâu im
ngoài trời tuyết
lạnh. bỗng reo leng keng nghe lạ chưa…
và lạ chưa có phone
của Khanh từ Ohio. rồi trao cho vợ nói
lần đầu tiên tôi nghe
giọng Sàigòn của Trần Thị Nguyệt Mai.
tôi hay nhờ chị edit
bài
và chị post lên blog của chị. nhanh và đẹp
Quỳnh ơi tờ lịch cuối năm tôi vừa bóc
khi chiều đâu mất …
Virginia, 31.12.2013
BÀI CUỐI NĂM
Chỉ còn người nằm nhớ những hàng cây
( Trần Thị Nguyệt Mai )
Nhớ hàng cây tôi ra ngoài hít thở
nhìn lên. kìa. ôi một vầng trăng
chiều ba mươi mốt bóc tờ lịch cuối
có chút tần ngần cầm hoài trên tay
và như vậy còn ghi được 2015
dưới góc những bức tranh sẽ vẽ
những ngày nằm bệnh sao rất nhớ
tấm toile kia trắng toát đang chờ …
Virginia, 31.12.2014
BÀI SAU MÙA GIÁNG SINH
Tặng Nguyễn Thế Toàn
Chiều. mù sương cánh rừng
tôi – trong chiều quạnh quẽ
mưa phùn bay rất nhẹ
mùa đông, ôi mùa đông
rừng cây như đứng ngóng
sợi tơ trời mong manh
những đường gân vươn lên
muôn bàn tay cứu chuộc
muôn bàn tay mến Chúa
chúa trên cao vừa xuống
máng cỏ nằm sáng ngời
con bò vàng của tôi
con bò vàng hiền hậu
ngôi sao vừa thăng lên
hết một mùa lễ ấm.
Virginia, 26.12.2015
TRƯA NẰM NHÌN LÊN KỆ SÁCH
gởi Nguyễn Xuân Thiệp
Tôi nằm đối diện Modigliani
Sách dày cộm.
những dessins Paul
Alexander sưu tầm
qua bảy mươi năm. tưởng
chừng
không còn ai thấy, lấm lem
bụi mờ.
cà phê đổ. ố. loang lổ.
nhưng sao quá đẹp
một hồn xanh xao. khiến
lòng
tôi thấy nôn nao. xin cho
tôi vẽ
dâng trào. nhựa xưa.
Thiệp ơi, nhớ bạn. về chưa
nằm nhà thương. nhìn mưa
tuyết
trắng. nhớ Dung vợ hiền
dáng gầy Jeanne. dáng gầy
buồn
xám tro ánh mắt. xám luồn
cổ cao
Tôi nằm. nhẹ thở. âm hao
Modigliani như nhìn tôi nói
thầm thì. Thiệp ơi
chúng ta hãy dậy
Bếp lửa xưa. mẹ hiền ...
Virginia, 28.12.2015
ĐINH CƯỜNG
(1939-2016)