Thursday, February 1, 2018

385. Thơ LÊ PHƯƠNG NGUYÊN Một ngày tại điền trang Lộc Xuân




Mở cửa ra thấy núi,
Núi bình yên và tin cậy biết bao !
Suốt bốn mùa trời thẳm đến nao nao,
Đất chan chứa màu xanh cây đang lớn.
Xa thị thành văn minh còn khiêm tốn,
Mà gió trăng lồng lộng đắm say người…
Rồi cuối cùng ta đã có một nơi,
Sống-Làm việc-Rong chơi và Suy nghĩ…
Ta sẽ là Lương nông-bởi chưa thành Hào sĩ,
Cảm khái ngâm câu “dốc cạn một hồ trường…”
Cái cuốc,cái cày,rẫy bái, ruộng nương,
Còn Đất, còn Trời,
Người sẽ còn tất cả…

Tiếng chim hót sớm mai,
Dịu dàng như lời Em một thuở;
Phút bình yên ta lặng nhớ cuộc đời…
Ngoài vườn kia có quả chín sắp rơi,
Chim ăn nhé cho lòng ta vui mấy.
Hoa thắm đỏ, cho dẫu là hoa giấy
Gió tự trời xanh biếc xuống mơn man;
Hợm hĩnh sắc màu, những cánh bướm khoe khoang,
Chợt xao xác
Dường như ghen với gió;
Còn đâu đó bon chen ngàn lá cỏ,
Cứ thản nhiên phung phí ánh mặt trời…
 Con cu cườm trên cành mận đánh rơi
Mấy tiếng gáy
U hoài mong nhớ bạn…

Đám mây trắng cần cù như phu trạm,
Cứ từng ngày mang đến những tờ thư
Của Mẹ, của Cha,
Của bao người rất thân đã khuất,
Có cả thư tình
Gom tự gió muôn phương…

Trên đầu ta
Óng ả mảng thiên đường
Ngun ngút trời xanh trong mắt,
Tìm Tự Do,
Ngẩng mặt… gọi Em về…
Mộng bình yên qua giấc ngủ đơn sơ,
Dưới tán lá lung linh chùm hoa nắng.
Dăm đóa hồng
Nở giữa chiều xa vắng,
Lòng bâng khuâng chợt nhớ nụ hôn đầu.

Cuộc hành trình
Đã mấy biển,mấy dâu,
Ngồi thử đếm
Cái Không và cái Có.
Cánh diều mỏng
Lao đao chiều lạ gió
Thoảng thơm hồn thơ ấu khuất trong ta…
Tiếng sáo nào
Đau buốt tiễn Kinh Kha,
Thương biết mấy,
Dẫu trang đời chưa kín…
Vườn ướt đẫm hoàng hôn
Rực vàng như quả chín;
Dăm cánh cò nấn ná đợi qua đêm,
Ngày tiếc nuối dài thêm,
Nắng lả mình thoi thóp…

Đêm cúi xuống,
Một góc trời choáng ngợp
Kìa Chị Hằng !
Lộng lẫy dáng giai nhân;
Hàng bạch đàn, mắt lá chợt long lanh
Phút tương ngộ niềm vui đầm nước mắt…
Ta ngồi đây,
Gửi lòng muôn bến bờ xa lắc,
Chén rượu tri âm,
Thèm quá đến đau lòng…

Có cái gì thoang thoảng giữa hư không,
Hương nếp mới ,
Hay mùa thu chợt đến?
Mặt ao rộng, chập chờn muôn ánh nến,
Gió ngọt ngào như gió của dòng sông...
Chuyện cuộc đời,
Dẫu khổ ải mênh mông…
Ta đối mặt,
Cùng thiên nhiên hào phóng…

Một con cá vẫy đuôi
Cả bầu trời dậy sóng,
Ngàn sao kia run rẩy giữa vô cùng…
Cánh chim nào,
Thanh thản đến ung dung,
Đang nhịp cánh
Dưới vầng trăng rạng  rỡ…
    
LÊ PHƯƠNG NGUYÊN  
Đồng Nai, mùa thu 1999